Trang chủ

Truyện ngắn: Truyện ngắn

Image Not Found

Mảnh đời không tách

Tình yêu đôi lứa hay tình cảm ruột thịt mới là thứ làm chúng ta day dứt nhất về sau cùng. Điều này tùy thuộc vào cảm nhận của riêng mỗi người. Có thể chúng ta còn trẻ, chúng ta còn nhiều thời gian để đổ lỗi cho thứ gọi là "sai lầm của tuổi trẻ". Nhưng thực ra mà nói, cuộc đời là một chuỗi những hành trình mà bước đi sau sẽ cần phải dựa vào chính bước đi từ phía trước. Tình yêu có thể trở thành ngốc nghếch và dằn vặt, cũng có thể đơn giản là một cái phủi tay như thể rằng ngày mai sẽ khác.


Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ đột nhiên nhớ ra về tuổi trẻ của mình và thoải mái đối mặt lại với những nỗi đau mà bản thân từng trốn chạy. Đó là lúc mà tình yêu vốn dĩ chẳng còn là điều đặc biệt quan trọng như cách chúng ta từng nghĩ. Người cũ, tình cũ hay bất cứ những thứ gì cũ kỹ, có thể cũng chỉ đơn giản được gói trong một câu chuyện dửng dưng bên tách cà phê để hồi tưởng, hoặc một nụ cười thoáng qua nếu vô tình bắt gặp đâu đó trong dòng đời.


***

An kéo tấm rèm cửa lại và rời khỏi phòng làm việc vào lúc năm giờ chiều, như cách mà bất cứ ngày nào trong tuần vẫn diễn ra. Phòng làm việc của An nằm trên lầu mười ba của một cao ốc giữa trung tâm thành phố. Đây là nơi cô làm việc kể từ khi về nước với tấm bằng tiến sĩ ngành tâm lý học cách đây hai năm.


Đối với An lúc này, công việc dường như là điều bận tâm duy nhất. Cách làm việc của An khá độc lập, cầu toàn. Công việc phần lớn dựa vào nền tảng kiến thức mà cô có được trong thời gian làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Điều này khiến cho đồng nghiệp và khách hàng luôn thấy ở An một nguồn năng lượng dồi dào, một cá tính mạnh mẽ. Cũng bởi thế, họ có phần kiêng dè cô.


Ba mươi tư tuổi, có sự nghiệp ở một độ tuổi không còn trẻ với người phụ nữ. Nhưng An chưa lập gia đình. Theo như cách cô từng nói, đàn ông không còn bất cứ điểm nào thú vị để cô khám phá.


An hài lòng với lựa chọn cô đơn.


Sài Gòn những ngày nắng tháng tư, mặt đường ủ nhiệt, bỏng rẫy. Xung quanh đặc quánh mùi nhựa đường, khói bụi và dầu xe. Hết thảy như chỉ chực chờ để xộc thẳng vào khoang mũi.


An chưa từng nghĩ mình sẽ quay lại Sài Gòn khi quyết định ra nước ngoài học gần mười năm về trước. Nhưng rồi, duyên số khiến cô quay lại với lời đề nghị cộng tác từ dự án hỗ trợ tâm lý cho những người phụ nữ không còn khả năng sinh con. An thích thú với dự án này. Cô quyết định quay về để hỗ trợ họ và tìm một cơ hội làm mới bản thân tại vùng đất cũ. Vùng đất mà với cô, hạnh phúc nhiều nhưng cũng lắm đau thương.


Trên đường về nhà, An bỗng khựng lại khi thấy một bóng người khá quen thuộc. Giây phút đó khiến cô trở nên bối rối và loạng quạng tay lái đôi chút. Định thần lại, An quay xe rẽ ngang để đuổi theo dáng người mà cô vừa trông thấy, không ngại chạy tắt vào những con hẻm nhỏ chưa từng một lần đi qua nhằm kịp đón đầu.


Đến ngã tư thứ năm, An thấy người mà mình đang đuổi theo đang dừng đèn đỏ cách cô khoảng năm mét. Nhưng không phải là người mà An đang tìm kiếm. Đến tận lúc đó, An vẫn chưa định hình được mục đích của hành động mình vừa thực hiện.


Trời chiều đổ xuống một cách tham lam. Chưa hẳn là tối, cũng chẳng còn sáng. Khoảng thời gian chiều tối của Sài Gòn là khoảnh khắc bắt đầu của những nhá nhem trong sự hối hả của dòng người tan tầm, của đèn đường lởm chởm chỗ bật chỗ chưa.


Đời người kể ra cũng lạ. Dù có cứng rắn đến mấy, có lao vào công việc đến mấy đi nữa, trong sâu thẳm vẫn còn những lỗ hổng khó mà chạm tới.

Cuộc sống có quá nhiều lựa chọn, đôi lúc chúng ta đã lựa chọn việc cách xa nhau như một lẽ dĩ nhiên, mặc dù trong cả hai vẫn còn quá nhiều thương nhớ. Nhưng quên thì lại là một chuyện khác. Xa mặt, liệu có cách được lòng? Như An đã từng đọc được ở đâu đó rằng: "Thế giới này rộng lớn là thế, đi đến cùng trời cuối đất cũng không gặp được anh. Nhưng đồng thời, thế giới cũng quá nhỏ bé, gặp ai cũng thấy giống anh".


An trở nên chông chênh trong một khoảnh khắc ngắn, đủ để cô biết rằng có thể một lúc nào đó sẽ vô tình gặp lại người xưa. Hoặc là, vào chính thời khắc này đây, cô nhận ra mình vẫn chưa quên đi được.


An gặp Cảnh cách đây mười năm.


Ngày đó, An vừa hoàn tất chương trình học đại học. Cảnh làm nghề sửa xe mô tô. Chính sự đôn hậu và tử tế của anh trong vài lần giúp đỡ lúc xe cô gặp trục trặc đã khiến An cảm mến chàng trai này.


Ngày đó, An không nghĩ nhiều về địa vị hay học thức, cô cũng chưa từng hỏi Cảnh nghĩ gì. Cũng đúng thôi, An ngày đó đơn giản chỉ là một cô sinh viên vừa tốt nghiệp, làm sao biết được mười năm sau mình sẽ cầm trên tay học vị tiến sĩ để so bì hơn thiệt với người ta.


Họ quen biết nhau, An có tình cảm thầm kín với anh chàng sửa xe mô tô có nước da ngăm ngăm rắn rỏi trong suốt hơn một năm trời. Thỉnh thoảng là những cuộc hẹn cà phê để trò chuyện. Đôi khi là những dòng tin nhắn hỏi han về công việc, về cuộc sống. Kể cả khi công việc mới của An không còn bắt cô phải đi vào con đường ngang qua trước cửa tiệm của Cảnh, An vẫn không ngần ngại kéo dài thêm hai mươi phút mỗi ngày chỉ để được nhìn thấy người ta.


Một năm trời, họ vẫn dành cho nhau một khoảng thời gian nhất định hằng tuần dù chưa phải là gì trong cuộc đời của nhau. Chưa chính thức hẹn hò. Chưa ngỏ lời yêu đương. Trong một cơn say ngày Cảnh chủ động gọi cho An, cả hai đều không kiểm soát được tuổi trẻ và bản năng của mình. Họ lao vào nhau.


Sau ngày đó, An càng khó khăn hơn trong việc ép mình phải chờ đợi lời tỏ tình từ Cảnh. Với cá tính của mình, cô thấy việc phải chờ hơn một năm đã là điều phi thường. Cô không thể mãi sống trong sự chênh vênh của cuộc tình ngày càng không rõ ràng.


Hai tháng sau, khi đã dành nhiều thời gian suy nghĩ, cuối cùng cô quyết định sẽ thẳng thắn và muốn được nhiều hơn từ Cảnh. Ít nhất là một sự chân thành về thái độ. Cô nghĩ, một khi đã đem lòng cảm mến ai, thì cứ nói ra cho nhẹ nhõm. Cô chấp nhận trong tình cảm có những chuyện chứa đầy những dằn vặt khiến ta bận lòng, nếu không nói ra thì có thể sẽ chẳng kịp, mà nói ra rồi có khi lại càng kết thúc nhanh hơn.


Cá tính là điều An luôn giữ được nguyên vẹn trong suốt nhiều năm, bất kể xung quanh xảy ra chuyện gì, bất kể cô đã từng vụn vỡ nhiều lần sau ngần đó thời gian. Ngày An chủ động tỏ tình với Cảnh, khuôn mặt của anh thể hiện sự bất ngờ.


Anh không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống, suy nghĩ rất lâu rồi hỏi lại An về điều cô vừa nói. An lặp lại một lần nữa, chắc nịch về ba từ "Em thích anh" trước khi tiếp tục hỏi ý kiến của người cô đang thích. Cảnh không trả lời ngay câu hỏi đó, anh im lặng và nói rằng mình cần suy nghĩ. An đồng ý.


"Anh không thể", đó là tất cả những gì An nhận được sau mười ngày im lặng. Lý do ư? Cảnh không yêu cô. Từng câu từng từ mà anh thốt ra khiến An nhớ mãi: "Anh đã yêu người khác, và chưa từng yêu em". Chỉ vậy thôi. Thời gian và tình cảm mà An trao đi chỉ gói trong mấy chữ bắt đầu bằng "Anh không thể" cùng một lý do nhạt nhẽo vô thưởng vô phạt.


Tình yêu của Cảnh mà, anh có quyền quyết định. An nghĩ mình đủ sáng suốt để hiểu rằng tình cảm là thứ không nên cưỡng cầu và không nên dùng bất cứ lý do nào để thuyết phục. An không muốn nói thêm điều gì nữa. Suy cho cùng, trong chuyện tình cảm, khi đã dốc hết tâm can để thổ lộ, khoảng khắc chờ đợi sự hồi đáp cũng tương tự như việc vẫy một chiếc taxi không hẹn trước vậy. Chỉ mong họ dừng lại, và trên xe hiện chẳng có người.


Cô cười mỉm, nghĩ mình vẫn ổn. Ít nhất, cô không tìm cho mình một lý do hợp lý để níu kéo, cũng không chờ đợi hay cảm thấy hối tiếc về cuộc tình này khi bị từ chối.


An không vội về nhà.


Cô vào thẳng bệnh viện, và phá thai.


Thả mình trên chiếc ghế sofa và nhấm nháp một ly vang trắng, An nhìn thẳng ra khung cửa kính lớn từ căn hộ chung cư ở tầng hai mươi ba. Sài Gòn trong An chỉ đẹp lúc đêm về. Cô nhớ lại cuộc gặp với vị khách lúc chiều, một người phụ nữ trạc tuổi cô, đang loay hoay trước cuộc hôn nhân trên bờ vực thẳm. Nhân tình của người chồng đã kịp có một đứa con riêng.


Đàn ông trong mắt những người phụ nữ như họ tựa hồ là một giống loài tệ bạc. Nhiều người cứ nghĩ, một đứa con là sợi dây kết nối để níu kéo đàn ông. Dù là nhân tình hay những người vợ mà An từng gặp, họ đều giữ cho mình một đứa con.


Sau cuộc gặp đó, An bỗng trở nên chênh vênh với hàng loạt những suy nghĩ về chính cuộc đời mình. An biết tình trạng của mình cả về mặt bệnh lý lẫn tâm lý. Cô vẫn bị ám ảnh vì những gì đã diễn ra trong cuộc tình chới với cùng Cảnh cách đây mười năm. Cô vẫn bị ám ảnh vì mùi thuốc sát trùng trên băng ca lạnh ngắt vào ngày cô quyết định phá thai để bỏ đi mọi ràng buộc. Cô cũng chưa từng quên đi cảm giác khi bác sĩ thông báo rằng cô sẽ không bao giờ còn cơ hội được làm mẹ vì những tổn thương đã gặp phải. Cuộc tình đó và bản tính háo thắng của tuổi trẻ đã lấy đi của An quá nhiều thứ, khiến cho cô cảm thấy ngột ngạt với Sài Gòn và phải tìm cách bỏ chạy.


An hiểu bản thân mình hơn bất kỳ ai. Cô đọc vị được hầu hết suy nghĩ và mong muốn của khách hàng để tìm liệu pháp tốt nhất về tâm lý cho những vấn đề của họ. Nhưng giúp người khác giải tỏa những lo lắng và chia sẻ phiền muộn cùng họ đôi khi còn dễ hơn việc tự xử lý vấn đề của bản thân gấp trăm ngàn lần.


Trong khoảng thời gian học ở nước ngoài và trong hai năm qua, đôi khi cô vẫn nhận được một vài email hỏi thăm từ Cảnh. Cách đây sáu năm, anh gửi email để hỏi thăm như người bạn lâu ngày không gặp. Vài năm trước, anh muốn xin cô một vài chỉ dẫn cho tình trạng tâm lý bất ổn mà một người bạn nào đó của anh đang phải đối mặt. Rồi đôi ba email hỏi thăm về công việc.


Cô chưa từng trả lời bất kỳ email nào. Nhưng An biết, khi trở về Sài Gòn, khi đã hít thở chung một bầu không khí, đến một lúc nào đó cô sẽ phải chọn cách phù hợp nhất để đối mặt với Cảnh. Vì dù sao, đối mặt cũng là cách tốt nhất để làm lành một vết thương lòng, ít nhất là thêm một lần nữa cho cả quãng đời về sau.


"Nếu ngày đó mẹ giữ con lại, liệu rằng chúng ta có hạnh phúc không?", An đưa tay xuống bụng. Vuốt ve rồi lẩm bẩm một câu hát ru quen thuộc.


"À a à ời, à a à ơi


Ru con con ngủ cho ngoan..."


Vài tháng sau, khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng, An chủ động sắp xếp một cuộc hẹn, cô muốn một lần nhìn lại người cũ của mình sau nhiều năm xa cách.

Ngày còn trẻ, thời gian An chờ đợi sự chủ động từ Cảnh được cô tính bằng ngày và nóng lòng đến từng giây. Giờ đây, hơn hai năm kể từ ngày về nước, An cho rằng hiện tại mới là thời điểm mình cần gặp Cảnh, xem như một lời hồi đáp lịch sự cho những email mà anh đã gửi.


Thời điểm này, cô đã hoàn thành những việc cuối cùng trong dự án cô dùng làm cớ để quay về, cô có thể ra nước ngoài làm việc tiếp hoặc ở lại mở văn phòng riêng cho mình tại Sài Gòn. Điều này cô sẽ tính toán sau, và nó không liên quan gì đến kết quả cuộc gặp với Cảnh.


Khác với mười năm trước, khi ấy An từng nghĩ toàn bộ tương lai của mình sẽ nằm ở câu trả lời của người đàn ông đó. Với An lúc này, cô chỉ thật sự bình yên và hạnh phúc khi được làm điều mình muốn.


Nói là vậy, mặt ngoài là vậy, nhưng An chỉ có thể che giấu cảm xúc của bản thân trước người khác, khó mà giấu được hết mọi thứ trước chính mình.

Cô là một chuyên gia tâm lý cơ mà. Cô hiểu bản thân cảm thấy thế nào. Và cũng hiểu rất rõ rằng, trong bản thân còn nhiều mâu thuẫn, thứ đã đeo bám cô suốt nhiều năm qua.


An tự mặc định rằng mình sẽ dễ rơi vào trạng thái chới với khi đối mặt với Cảnh. Dù sao, vào thời điểm hiện tại, đó vẫn là vết thương chưa thực sự lành lặn trong cô.


An đặt ra những giả thiết. Giả sử cuộc gặp khiến cho tâm trạng của cô chới với quá mức, không kiềm chế được cảm xúc, cô sẽ chẳng giấu diếm nữa, sẽ nói rằng cô đã từng có thai với anh. Nói về điều mà cô đã dự định nói nếu như ngày đó Cảnh với cô trở thành người yêu. Vì đứa con An đã bỏ, điều khiến cô luôn dằn vặt bản thân, không phải là thứ chỉ thuộc về riêng cô. Anh cũng có thể cần được biết mà nhớ về nó như một phần của tuổi trẻ không tách rời mà anh từng sống. Dù An chẳng biết nói ra điều đó sẽ đổi lại được điều gì.


Sau cùng, mọi thứ nên là "tùy duyên". Việc đối mặt với người cũ cũng là cách tốt nhất và duy nhất để tạo ra cơ hội cho việc chữa lành những tổn thương cuối cùng.


Cô gặp Cảnh trong một không gian yên tĩnh giữa lòng Sài Gòn vốn thường náo nhiệt. Cảnh trong An vẫn là một người đàn ông như vậy. Nước da ngăm ngăm, rắn rỏi và có chút gì đó e dè, mặc cảm khi ở bên cạnh cô.


Anh nói rằng mình hiện đã làm chủ một cơ sở sửa chữa. Cô mừng cho anh. Anh hỏi cô về cuộc sống hiện tại, cô nói rằng mình ổn. Anh giải thích về việc anh cảm thấy có lỗi với cô rất nhiều vì những gì đã trải qua giữa hai người. Cô im lặng và bắt đầu nghĩ ngợi về quá khứ. Cho đến lúc anh kể về gia đình của mình với hai đứa con, An hơi lưỡng lự một chút, nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười và thấy mừng cho Cảnh.


Phải rồi, đó là thực tại. Cả cô và Cảnh đang ở thực tại, không còn là quá khứ. Cuộc gặp diễn ra nhẹ nhàng hơn so với những gì An từng nghĩ.


Khi cô biết, rằng suốt thời gian qua Cảnh đã suy nghĩ rất nhiều về quá khứ và những gì anh đã không dám đối mặt khi còn trẻ, rằng anh tự trách bản thân vì đã khiến An tổn thương, cô biết mình không cần phải nói ra điều mình đã giấu kín nữa. Vì có quan trọng nữa đâu khi cả hai đều đã tìm được cách để làm cuộc sống trở nên hạnh phúc, hoặc ít nhiều là trông có vẻ hạnh phúc.


Đối mặt và lắng nghe những tâm sự của Cảnh, An thấy lòng nhẹ bẫng. Không còn lý do để giận hờn hoặc phải tìm kiếm điều gì ở anh. Cô muốn được giải thoát khỏi những dằn vặt từ mảnh tình quá khứ, và cũng nghĩ đã đến lúc có thể khép lại hành trình đi tìm sự tha thứ vì một lỗi lầm tuổi trẻ mà mình vô tình phạm phải. Xin sự tha thứ từ chính người đã làm mình tổn thương.


"Anh có thể tha thứ cho em chứ?"


"Vì điều gì?", Cảnh bất ngờ trước câu hỏi của An.


"Đừng nhìn em ngạc nhiên như ngày trước nữa. Chúng ta đều có những điều đúng đắn, nhưng cũng có những sai lầm. Tha thứ vì một phần của tuổi trẻ thôi."


Cảnh lưỡng lự một lát, rồi nói: "Ừ, vậy thì tha thứ cho nhau".


An mỉm cười. Hơn mười năm qua, An đi và tránh xa mọi câu hỏi về quá khứ để tìm một sự an yên dù chỉ là tạm bợ. Sau cùng, cô cũng đối mặt được với thời khắc mà mình có thể mỉm cười thực sự khi nhận câu trả lời của Cảnh. Dù đó chưa phải là liều thuốc cuối cùng giúp cho An trở nên an yên ở hiện tại. Nhưng ít nhất, An hiểu, Cảnh đã từng là một sự tổn thương trong cô, và giờ đây, đã lành lặn hoàn toàn.


Sài Gòn của An có thể vẫn là những đêm dài thượt và chông chênh trong lòng một người phụ nữ trải qua nhiều tổn thương. Có những thứ sẽ lành lặn theo thời gian, dù một ít trong số đó sẽ mãi là những tổn thương không bao giờ lành lặn. Nhưng An hài lòng, vì sau cùng cô cũng tìm được câu trả lời từ sự tha thứ của người đã từng khiến cô tổn thương trong những năm tháng tuổi trẻ của mình.


Hơn hết, cô đã tìm được cách để tự tha thứ cho bản thân sau những thổn thức và chênh vênh từ quá khứ. Vết sẹo vì sự đổ vỡ với Cảnh đã không còn lý do để nhức nhối. Thời điểm chúng ta học được cách tha thứ cho bản thân sẽ là khoảnh khắc khiến chúng ta trở nên dễ chịu nhất.


Sau cuộc gặp gỡ với Cảnh, cô không còn lý do để hối tiếc vì bất cứ điều gì chưa nói – với những người ở hiện tại. An sẽ chỉ dành những điều còn lại cho ngày gặp con sau này, đứa trẻ của quá khứ mà cô chưa từng được nhìn thấy mặt. Đứa trẻ của một mảnh đời đã nằm lại ở một quãng rất xa của tuổi trẻ, cũng là thứ không bao giờ tách rời hành trình còn lại của cô. Nó, chứ không phải Cảnh, mới là nỗi đau lớn nhất cuộc đời của An.


"Bao lâu nhỉ?", An tự hỏi bản thân.


Có thể là mười năm, hai mươi năm hoặc lâu hơn nữa. Cô sẽ một lần nữa xin lỗi nó, như cách cô vẫn làm suốt mười năm qua, lặng lẽ và một mình. Rồi kể cho nó nghe về việc cô đã nhớ nó ra sao trong suốt cuộc đời đã qua của mình.


Nhiều người cho rằng lựa chọn của nhân vật An là ngốc nghếch, cũng có người nói đó là can đảm. Không chắc nữa, chỉ biết rằng bất cứ lựa chọn nào của tuổi trẻ cũng có thể để lại trong đời rất nhiều khoảng trống.


Đôi lúc, chúng ta có thể gạt bỏ cái tôi để nói ra, để đối mặt, hay ít nhất là để tìm một giải pháp đủ tốt cho cả hai, thay vì chịu đựng một mình.


Quan trọng không phải là đúng hay sai, mà là ở chỗ bản thân có hài lòng với lựa chọn của mình hay không mà thôi.

Thứ Ba, 11/3/2025 lúc 03:31

Xem chi tiết
Ác mộng mùa hè

Ác mộng mùa hè

Hắn phóng xe như điên trên đường, liếc mắt nhìn đồng hồ. Bảy giờ mười hai phút tối. Vậy là đã muộn hơn một tiếng rồi. Lê ghét nhất là những ai đến muộn giờ. Lê là bạn gái hắn. Hắn hẹn với Lê sáu giờ sẽ đến.


Đúng ra hắn cũng không định đến muộn, lúc hắn ra khỏi nhà mới có bốn giờ kém. Hắn đã đi chơi. Hắn định chỉ làm một phát khoảng một tiếng thôi, không ngờ cô ả lấy đắt quá, hắn ức chế chơi đến cùng cho đỡ phí, ba lần, mỗi lần một tiếng. Cô em cave chỉ hăng hái say sưa phục vụ trong một tiếng đầu tiên, còn hai tiếng sau thì hắn phải nghe cô ả vừa khóc vừa la oai oái, cô ả phát khiếp lên vì hắn. Tuy nhiên hắn cảm thấy cũng chưa được thỏa mãn lắm, hắn luôn nghĩ chắc Lê phải tuyệt hơn rất nhiều. Những điều ấy hẳn vẫn còn là một ước mơ xa vời, vì Lê là một thiên thần trong sáng dễ thương, thậm chí cô bé còn chưa dám hôn hắn, hay đúng hơn là để cho hắn hôn. Lê đẹp. Khi lần đầu hắn gặp Lê, ấn tượng đầu tiên và mạnh mẽ nhất của hắn về Lê rất đơn giản: hắn chưa bao giờ gặp ai đẹp như Lê. Một đôi mắt tinh nghịch, cuốn hút đến chết người. Một khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương, đôi gò má đầy đặn quyến rũ. Một đôi môi mật ong ngọt ngào gợi cảm. Còn thân hình của Lê, hắn không thể tin được rằng nhìn thấy thân hình của Lê mà đàn ông trên thiên hạ vẫn chưa đi tù hết. Lê là một tuyệt phẩm hoàn hảo nhất của tạo hóa, hấp dẫn đầy ma lực, không thể cưỡng lại. Hắn bằng tuổi Lê, nhưng Lê vẫn gọi hắn là anh. Lê luôn giận hắn rất dai nếu hắn đến muộn, giờ hắn đang phải nghĩ xem mình nên nói gì với Lê. Hắn cũng hơi cảm thấy có lỗi. Không sao, hắn tự bào chữa, con gái cũng nên thỉnh thoảng bị bỏ bom một lần.

Hắn đỗ xe, nhảy xuống. Đưa tay lên chuông cửa, hắn rụt rè ấn.

Bảy giờ hai mươi lăm phút.

Sao không có ai ra nhỉ? Hắn ấn chuông lần nữa, rồi áp tai vào cánh cửa, lắng nghe. Nhà Lê nằm trên ngõ chợ, khá đơn giản, chỉ một cánh cửa gỗ đặc mỏng phân cách giữa khoảng sân hẹp và phòng khách, ngoài khoảng sân là cánh cổng không khóa bao giờ. Chỉ cần áp tai vào cánh cửa gỗ là nghe được hết.

Chủ Nhật, 9/3/2025 lúc 09:20

Xem chi tiết
Chuyện ba đứa

Chuyện ba đứa

Hắn bỗng bật cười thành tiếng. Người khách ngồi bàn bên cạnh quay sang nhìn, ngại quá, hắn gật đầu chào như có ý xin lỗi. Quán cà phê hắn ngồi đối diện bến xe. Nhìn cảnh tấp nập, ồn ào của khách về quê trong những ngày sắp tết, làm hắn nhớ nhà. Ký ức của hắn nhớ... và cứ thế trôi về thời hắn còn thanh niên. Chuyện 3 đứa hắn... và hắn bật cười...

***

Quê nhà hắn nắng ghê lắm, vậy mà con gái quê hắn xinh đẹp đến lạ. Hắn và thằng bạn nối khố chơi thân với nhau từ hồi còn để chỏm... Thanh niên tụi hắn cứ như ngựa hoang muốn phi những nước đại... thế mà tán gái thì dở ẹc.

Thứ Bảy, 8/3/2025 lúc 08:52

Xem chi tiết
Tiếng Thì Thầm Trong Đêm

Tiếng Thì Thầm Trong Đêm

Truyện kể về ba bạn Huy, cũng là người gửi cho chúng ta mẫu truyện ngày hôm nay. Truyện xảy ra trong chính gia đình của bạn cách đây khoảng chừng 20 năm. trong thư bạn có nói bạn ở Lâm Đồng nhưng cụ thể là ở đâu bạn không đề cập tới.




Gia đình bạn có 4 trai một gái, bạn là thứ tư trong nhà. Hồi đó bạn đã học cấp hai nên còn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra. Gia đình bạn thuần nông, nhà làm nông nhưng cũng đủ ăn đủ măc, không đến nỗi thiếu thốn, vì bản thân ba mẹ bạn rất siêng. Hai ông anh thì lúc đó đã nghỉ học, chỉ bạn - anh kế bạn và đứa em gái còn đi học.

BÓNG MA TRONG ĐÊM

Ba của Huy là một người hay nhậu, mà ở quê thời đó, đàn ông uống rượu là chuyện thường ngày. Một buổi tối, sau khi uống rượu về, ông kể rằng trên đường có gặp một cô gái trẻ, đứng một mình giữa con đường làng vắng vẻ. Cô ấy mặc áo dài trắng, tóc xõa dài, gương mặt không rõ nét vì ánh trăng lờ mờ.

Với men rượu trong người, ba của Huy buột miệng hỏi:


"Cô gái đứng đây làm gì khuya vậy?"

Cô ta không trả lời, chỉ đứng lặng lẽ nhìn ông. Nghĩ rằng người ta không muốn nói chuyện, ba của Huy lẩm bẩm rồi bỏ đi. Nhưng khi vừa bước đi một đoạn, ông cảm thấy có gì đó không ổn.

Tiếng bước chân.

Rõ ràng có ai đó đang bước theo ông.

Ba của Huy ngoảnh lại, nhưng đường vắng tanh. Cô gái lúc nãy đã biến mất. Ông đứng lặng một lúc, nhìn quanh, rồi lắc đầu tự trấn an rằng do mình say quá nên sinh ảo giác. Ông tiếp tục đi về nhà.



ĐÊM KINH HOÀNG

Tối hôm đó, mẹ của Huy đang ngủ thì bất chợt cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Khi mở mắt, bà giật mình thấy ba của Huy đang ngồi giữa giường, lẩm bẩm nói chuyện một mình. Giọng ông nhỏ, thì thầm như đang tâm sự với ai đó.

Bà lay nhẹ:


"Anh? Nửa đêm rồi, anh nói chuyện với ai vậy?"

Ba của Huy vẫn nhìn vào khoảng không, không đáp.

Mẹ của Huy sợ quá, bật đèn lên. Và lúc đó, bà chết lặng.

Ba của Huy đang nhìn chằm chằm vào một góc phòng. Mắt ông đờ đẫn, miệng vẫn lẩm bẩm những lời vô nghĩa.

Bà run rẩy lay mạnh vai ông, hét lên:


"Anh! Anh làm sao vậy?"

Ba chớp mắt, như vừa tỉnh khỏi cơn mê, rồi nhìn mẹ Huy với ánh mắt ngơ ngác. Ông ú ớ:


"Nãy… anh đang nói chuyện với một người…"

Mẹ Huy lạnh sống lưng:


"Ai cơ? Trong phòng này chỉ có em với anh thôi!"

Ba im lặng. Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán ông.

Rồi bất ngờ, ông bật dậy, chạy ào ra ngoài. Mẹ Huy vội vã chạy theo, nhưng khi bước ra sân, chỉ thấy bóng lưng ông đang lao đi trong đêm tối. Bà hét lên gọi, nhưng ba của Huy không quay đầu lại.



LỜI CẢNH BÁO CỦA THẦY BÓI

Sáng hôm sau, ba của Huy trở về nhà, mặt mày hốc hác, thần sắc tiều tụy như vừa trải qua một cơn ác mộng. Mẹ Huy hỏi gì ông cũng không nói, chỉ bảo muốn đi gặp thầy bói.

Thầy bói nhìn ông một lúc lâu, rồi trầm giọng nói:


"Anh đã phạm vào nhà người ta…"

Ba của Huy sững sờ:


"Nhà… nào? Tôi có làm gì đâu?"

Thầy không đáp, chỉ lấy ra một túi bùa nhỏ, rồi bảo:


"Cầm lấy. Tối nay về đốt đi. Nhớ, đừng quay đầu lại!"

Ba của Huy nhận lấy túi bùa, lòng đầy hoang mang. Đêm đó, khi mặt trời vừa lặn, ông đốt túi bùa theo lời dặn. Lửa cháy, khói bốc lên mịt mù, mang theo một mùi hăng hắc kỳ lạ.

Gió nổi lên.

Tiếng lá xào xạc như có ai đó vừa lướt qua.

Mẹ Huy kéo tay ba, giọng hoảng loạn:


"Anh… có nghe gì không?"

Ba gật đầu, nhưng không nói gì.

Từ đêm đó, ba của Huy không còn gặp ác mộng nữa. Nhưng thỉnh thoảng, vào những đêm khuya yên tĩnh, ông vẫn có cảm giác như có ai đó đang đứng ngoài sân, lặng lẽ nhìn vào nhà…

Thứ Bảy, 8/3/2025 lúc 05:39

Xem chi tiết
Oan hồn truyền kiếp

Oan hồn truyền kiếp

 Dưới quê trời mau tối quá hả anh? Mới bảy giờ mà em có cảm giác như khuya lắm...


***


Tranh thủ lúc bà Sáu ra sàn nước, Huyền Nga đến bên cạnh Sơn nói nhỏ:


– Buồn chết đi được. Chẳng có tivi, cũng không có điểm giải trí nào.


– Không buồn đâu. – Sơn mỉm cười kéo Nga vào sát lòng mình – Tại em lần đầu về quê nên chưa biết đấy thôi. Ở quê cũng có cái vui của người miền quê vậy.


– Vui gì đâu chứ? – Vừa phụng phịu Nga vừa đưa mắt hướng về phía cửa, canh chừng. Dù đã được giới thiệu là người yêu, nhưng Nga không dám tỏ ra thân mật quá với Sơn như khi ở thành phố trước mặt ba mẹ của cô. Mẹ đã dặn kỹ cô rồi. Dưới quê người ta phong kiến lắm. Rất ghét mấy chuyện trai gái... thân mật cùng nhau.


– Đừng sợ, má anh không khó lắm đâu.


Như hiểu ý cô, Sơn nghịch ngợm hôn lên môi cô một cái.


– Ở quê nhưng bà tân tiến lắm, không tin em cứ thử hôn anh một cái trước mặt bà thì biết...


Lời chưa dứt, bà Sáu chợt bước lên với cây đèn dầu. Bà đi nhẹ quá, làm đôi bạn không kịp phát hiện ra. Đến khi nghe tiếng động, giật mình quay lại thì... đã muộn mất rồi. Bà đã ở sau lưng.


– Má... – Ngượng ngùng... Sơn nhẹ đẩy Nga ra khỏi người mình khỏa lấp – Làm gì má cứ bận rộn hoài vậy, ngồi chơi với tụi con một lát đi.


– Chơi gì nữa. – Bà vặn nhỏ cây đèn xuống – Tối rồi hai đứa đi ngủ đi cho khỏe. Cả ngày ngồi trên xe rồi không biết mệt sao?


– Đi ngủ! – Đôi mắt Nga mở lớn nhìn Sơn như hỏi "Chưa tám giờ đã lên giường ngủ rồi ư? Làm sao mà ngủ được?"


– Ừ thì ngủ... – Không nhận ra vẻ kinh ngạc của Nga bà Sáu gật đầu.


Thằng Sơn ngủ ngoài bộ ván gõ. Nga vào buồng ngủ với bác. Mùng bác đã giăng rồi... để bác cài cửa lại.


– Khoan má ơi! – Sơn vội kêu lên – Tụi con chưa buồn ngủ đâu. Ở thành phố thức khuya quen rồi, giờ chui vô mùng ngộp chết. Má cho tụi con đi chơi một chút.


– Đi chơi... Bà Sáu trợn mắt – Giờ này mà đi chơi! Tụi bay muốn đi đâu? Có gì mà chơi chứ?


– Thì đi vòng vòng... tâm sự. – Sơn nheo mắt ra hiệu cho bà Sáu làm Nga xấu hổ quá trời – Vậy đó, người ta yêu nhau mà... má hiểu không? Con muốn dắt Nga tham quan mả ông Hội đồng, danh lam thắng cảnh đẹp nhất quê mình...

Thứ Hai, 3/3/2025 lúc 07:27

Xem chi tiết
Chiếc xích đu ma quái

Chiếc xích đu ma quái

Ầu ơ... Gió đưa bụi chuối... ờ... ơ... sau hè...


Anh theo vợ bé... ờ... ơ... Ầu ơ... Anh theo vợ bé bỏ bè con ơ... ớ... thơ... ơ...ơ...!


Điệu hát ru cứ xoáy vào tâm trí tôi vào mỗi đêm trăng sáng. Nó làm tôi day dứt không yên trong những đêm khó ngủ. Xung quanh phòng tôi có rất nhiều cây, cứ vào mùa đông, rơi vào những đêm rằm thì sương dăng dăng. Đứng trong cửa sổ nhìn ra ngoài chỉ thấy mờ mờ ảo ảo, như khói tủa mùa đốt đồng... Chính những lúc như thế, tiếng hát ru lại dập dìu, phảng phất đâu đây. Lời ru ai oán, thê lương làm rệu rã cả lòng người...


***

Tính ra tôi ở đây đã được năm năm. Một thời gian đủ dài để hiểu từng tấc đất, ngọn cỏ, quanh ngôi nhà cổ. Nhà bà Tám có đến năm bậc chứ không phải là tam cấp, cất ba gian theo kiểu cổ xưa. Tôi nhớ khi còn ở thị xã với gia đình, những căn nhà kiểu này thường gọi là "nhà xưa"... Bởi trông nó xưa cũ và buồn ảm đạm...

Thứ Hai, 3/3/2025 lúc 07:13

Xem chi tiết
Đi qua mùa gió thổi

Đi qua mùa gió thổi

Chị bấu chặt vào cánh cửa, nhìn anh. Đôi mắt ngỡ ngàng pha lẫn hạnh phúc – thứ hạnh phúc chỉ có ở những người đã từng chờ đợi nhau hơn hai mươi năm ròng mới hiểu...

***

Hai mươi hai năm trước, chị còn là cô thiếu nữ sinh ra ở một miền quê nhiều nắng gió và nghèo. 18 tuổi, theo nguyện vọng của mẹ, chị ngậm ngùi gác lại giấc mơ kiến trúc, thi vào sư phạm. Thế nhưng chị vẫn thường trốn sang trường kiến trúc chơi, cũng dựng giá đỡ, cũng vẽ vời như thật. Rồi chị gặp anh, chàng sinh viên kiến trúc có mái tóc bồng bềnh nhưng trong đôi mắt kiên nghị lại chẳng chút bóng dáng lãng tử nào. Trong buổi giao lưu sinh viên đầu khóa, ngẫu nhiên, hai ánh mắt chạm nhau giữa đám đông, trong tiếng rock chát chúa. Rồi yêu. Anh chỉ hơn chị hai tuổi nhưng đĩnh đạc. Bên anh, chị có cảm giác được chở che. Chị như chiếc bóng lẻ giữa đời. Anh đến là cơn gió mát thổi sâu vào tâm hồn chị.


Nghỉ hè năm 3 chị đưa anh về quê "ra mắt". Anh phải nói dữ lắm chị mới đồng ý cho anh về nhà. Chị sợ bao nhiêu thứ ngăn cách giữa chị và anh. Anh phẩy tay, kéo chị chạy băng băng qua con đường xẻ giữa cánh đồng mênh mông. Anh cười như đứa trẻ, xắn quần quá gối, lội ruộng hái mấy nhánh lúa thơm lừng mùi sữa dúi vào tay chị. Mẹ chị cứ lo, anh công tử nhà giàu nên không hợp sống ở quê, đã vậy còn là quê nghèo. Anh chẳng nói chẳng rằng, cứ phăm phăm bắt chước mẹ chị đi đặt đơm, mò cua, bắt ốc đầy thích thú. ngày về là bấy nhiêu ngày anh đi chân đất dọc đường quê, tự tay lợp từng miếng liếp, đóng từng cái chân bàn riệu rã. Mẹ chị cứ nhìn anh cười miết miết. Cuối cùng thì ngôi nhà này cũng đã ấm lên bằng hơi thở của đàn ông.


***


Chờ chị tốt nghiệp rồi anh mới dẫn chị về ra mắt mẹ anh. Chị run lẩy bẩy như đứa trẻ lần đầu đến trường. Nếu không có anh siết chặt tay, có lẽ chị đã không can đảm đặt chân vào ngôi nhà có cánh cổng sắt lạnh băng và ảo não. Thế nhưng dù có anh, chị cũng không thể nào được đường hoàng bước qua cánh cổng ấy lần nữa. Mẹ anh không thể dứt bỏ mối hận ám ảnh với nghề giáo. Ngày xưa ba bỏ mẹ con anh (lúc ấy anh mới 2 tuổi đầu) để xây dựng gia đình với cô giáo trong làng. Mẹ nhìn chị rất lâu bằng quãng ký ức mù mịt đó và lắc đầu: "Không".

Thứ Hai, 3/3/2025 lúc 06:08

Xem chi tiết
Trang 1 của 1